Bạn đang ở đây

Nhật kí thất nghiệp (3): Làm lại là cả một vấn đề

Con người ta đôi lúc sụp đổ chỉ vì khờ, hoặc vì đam mê lú lẫn. Ái tình hay cờ bạc cũng chẳng khác bao nhiêu.

Đêm hôm ấy mình ôm bé út vào lòng, tự nhủ sẽ rã rời nốt ngày hôm nay. Từ ngày mai mình phải mở cánh cửa cho riêng mình.

Những đêm hạnh phúc thường ngắn ngủi.

Những đêm buồn lại quá dài...

Sáng hôm sau, mình dậy sớm làm bánh mì trứng cho bé út, rồi đưa nó đi học. Gọi một cuộc điện thoại cho nhóc Bin-thằng em đang học đại học tít Đà Lạt, hứa với nó là cuối tháng này sẽ mua cho nó điện thoại mới, nó chỉ cần cố gắng học. Ít nhất thì trong cái lúc thất nghiệp này mình cũng cần có một mục tiêu nho nhỏ chứ nhỉ.

Vậy là mình bắt đầu xếp xó mấy bộ phim Hàn đang coi dang dở, xếp xó những buổi chiều lang thang. Mình bắt đầu vạch ra những dự định mới. Mọi thứ tràn hi vọng, mọi thứ tràn hứng khởi. Mình trở về với hình ảnh tự tin, năng động như cái thời mình chưa từng yêu kẻ phản bội đó, chưa từng biết đến cái tên Quỳnh Anh. 

Mọi thứ bắt đầu...

Mình gọi điện hi vọng có sự hỗ trợ từ phía bạn bè. Thời buổi lạm phát và phá sản này mình biết tạm thời chưa thể tìm được công việc như ý muốn. Mình chỉ mong có việc làm ổn định để lo cho gia đình khỏi vụ bê bối cờ bạc của ba và lo cho các em. Cuộc điện thoại thứ nhất loanh quanh hỏi thăm mình sức khỏe, khi nào lấy chồng, hẹn mình khi nào rảnh đi cà phê (biết khi nào mới rảnh???)...rồi khi mình nói đến vấn đề chính thì bạn ấy than thở công việc bạn cũng không như ý, thời buổi khó khăn...Mình cúp máy, chúc sức khỏe. Kết  thúc một cuộc hỏi thăm xã giao mà người ta không mong muốn.

Cuộc gọi thứ hai... Cậu bạn thân thời đại học cho biết đang làm chủ một công ty nhỏ, lương cao, vợ đẹp, con khôn. Hỏi mình gọi điện mời đi đám cưới phải không. Quái lạ, phụ nữ 27 tuổi khiến thiên hạ mong lấy chồng lắm hay sao mà ai cũng hỏi. Mình nói đang thất nghiệp thì cậu ấy rất hoảng hốt rồi nói sẽ giúp đỡ, sẽ coi còn vị trí nào trống rồi gọi điện thoại sau, sẽ cố gắng hết sức. Nhưng đáng tiếc là cả tuần sau mình cũng không thấy cậu gọi lại. Thất vọng thì ít mà chỉ ước mình chưa từng gọi cho cậu thì nhiều.

Và còn nhiều cuộc gọi khác nữa, là bởi mình tin sẽ có người giúp đỡ. Nhưng dường như khoản nợ từ cờ bạc của ba khiến ai cũng ái ngại. Mình nhắm mắt lại 5 giây, cố bình tĩnh đi ăn để lấy lại tinh thần. Suốt buổi chiều mình ngồi nhìn cái điện thoại, nhìn chai bia trên bàn, nhìn một vài món bắt mắt mà chủ quán cố trang trí để hấp dẫn khách. Mình uống một chút, thấy mắt cay cay, thấy hoàn toàn chơi vơi không điểm tựa, thấy trống rỗng vô cùng, thấy mình khóc. Hóa ra lúc con người ta "xuống chó" là đây. Thảm hại và hoàn toàn không một ai giúp đỡ.

Uống xong mình lẳng lặng ra về, còn đi rước bé út, còn gọi về quê cho mẹ, còn phải nhanh chóng kiếm tiền chuộc nhà. Thế rồi lúc tan tầm ấy, ngay ngã tư, lúc đèn đỏ hiện lên một màu choáng váng, mình thấy Quỳnh Anh ôm eo anh tình tứ, tay họ nắm lấy nhau, rồi khi đèn xanh bật lên, họ phóng vào một con hẻm mất hút.

Tự nhiên mình thấy dội ngược trong lòng. Tự nhiên mình mất mọi thứ chỉ vì khờ ngốc, tự nhiên ba mình mất tài sản vì ham muốn giàu hơn. Con người ta đôi lúc sụp đổ chỉ vì khờ, hoặc vì đam mê lú lẫn. Ái tình hay cờ bạc cũng chẳng khác bao nhiêu.

Cái hình ảnh nơi ngã tư ấy nhắc nhở mình buộc phải kiếm được việc làm, để vươn lên, để không là kẻ trắng tay trong mắt người khác, để cứu vớt chính bản thân và gia đình. Ngày mai mình sẽ đi xin việc, không nhờ cậy bất cứ ai nữa. Dù việc nhỏ mình cũng làm.

Và rồi mình xin được làm tư vấn bán hàng cho một công ti nhỏ. Những ngày sau, mình không ngừng làm hồ sơ xin việc vào các công ti phù hợp với chuyên môn và khả năng. Cũng nhận ra rằng lúc thất ngiệp, kinh nghiệm làm việc mấy năm trời coi như vô nghĩa khi người ta thắc mắc: "tại sao em không còn làm ở công ti cũ?"

Chỉ hi vọng may mắn sẽ mỉm cười. Mình vẫn rạng rỡ tin mình là siêu nhân, tin là đời không chặn đường sống của bất kì ai cả.

Phương PT/ Inlook.vn

people like INLOOK.VN fanpage