Bạn đang ở đây

Món ăn vỉa hè và câu chuyện an toàn thực phẩm

Chưa nói đến vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm, bài viết này chỉ muốn nói về câu chuyện ẩn giấu đằng sau những món vỉa hè và những chiếc khẩu trang.

 

Ngày ngày ra đường, bạn và tôi đều gặp biết bao nhiêu gánh hàng rong với những quán ăn vỉa hè, và mỗi chúng ta cũng đã nhiều lần không tránh khỏi những "cám dỗ" bất ngờ. "Buồn ngủ gặp chiếu manh", mấy ai mà từ chối nổi những món ăn vặt thơm ngon đang ra sức mời gọi vào thời điểm cơm cũ đã tiêu mà chưa đến giờ dùng bữa. Chưa nói đến vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm như các phương tiện đại chúng vẫn thường kêu gọi.


 

Từ những vụ um xùm như vụ tẩy trắng trứng gà Tàu thành trứng gà ta - biến thiên nga nâu thành thiên nga trắng, hay đến những chuyện "thường ngày ở huyện" mà ai ai cũng biết là rau phun thuốc trừ sâu, hay mới đây là ruốc trộn bã sắn dây, có thể nhận thấy đằng sau đó là cả một hệ tư tưởng đi ngược lại với xu thế phát triển. Nhưng xin đừng quá lòng trách cứ, bởi họ làm vậy chỉ vì miếng cơm manh áo mà thôi. Bài viết nhỏ này chỉ nhằm mục đích cảnh tỉnh tư tưởng "dân thì gian" vốn tưởng đã từ lâu thành lệ.

 

 

Người làng Đông Ngàn tẩy trắng trứng, và cả làng không ai ăn trứng gà, bởi họ biết cái thứ axít mà họ dùng rất độc, độc đến nỗi chỉ hơi bốc lên thôi cũng đủ làm chiếc khẩu trang họ đeo cứng đơ cả ra. Chị bán rau đon đả chào mời bạn ở chợ với những mớ rau theo chị ra "tươi lắm, non lắm, sạch lắm" thì về nhà cũng quẳng gánh rau tươi non ấy của mình sang một bên, rồi ra vườn hái mớ rau ở "địa phận" trồng dành riêng cho nhà mình ăn đem vào xào nấu. Bác bán xôi thì đương nhiên ở nhà có hai hũ ruốc, một hũ trộn bã sắn để ngày ngày đi bán cho khách, còn một hũ ruốc "xịn" để nhà thi thoảng lấy ra ăn. Cô bán chả quạt phải bịt khẩu trang vì đường quá ư là bụi và khói than thì cũng chẳng khác gì một thứ chất độc, nhưng xiên chả mà cô đưa cho khách thì chẳng được che chắn bằng bất cứ thứ gì ngoài một chiếc tủ kính luôn mở toang hoác đón bụi đường.


 

Còn nhiều nữa những ví dụ nhan nhản mà chúng ta tai nghe, mắt thấy hàng ngày, đủ để khi nhìn lại, chúng ta giật mình nhận ra sự thật. Tư tưởng ích kỷ, vì mình hại người ấy đã dần len vào cuộc sống thường nhật một cách âm thầm, để đến nay nó đã thống trị được trên không ít địa bàn.

 

Xã hội chúng ta đang phát triển, những người dân chúng ta ai ai cũng mơ đến một cuộc sống sung túc, đủ đầy. Nhưng, để đạt được điều đó mà biến dạng mình đi, để rồi lại xoay vần luẩn quẩn với những điều ác bạc như thế, thì rồi nó sẽ mãi vẫn chỉ là giấc mơ không thể thành hiện thực. Dẫu biết rằng miếng cơm manh áo, và quan trọng hơn, có cầu thì ắt có cung là những yếu tố tiên quyết để tạo hình những hành vi "dân gian" này, nhưng hậu quả để lại sau việc tiêu dùng thực phẩm độc hại như vậy thật khó lường.
 

Theo AFML

people like INLOOK.VN fanpage