Bạn đang ở đây

Tự phía sau

Hình như mình chưa bao giờ có tấm ảnh nào được chụp tự phía sau, bởi người yêu mình, hoặc bởi người mình yêu… Một bức ảnh chụp mình vào một lúc nào đấy trong cuộc sống hàng ngày giữa 2 người, một ngày rất bình thường. Khoảnh khắc chớp lại trong bức ảnh rất vô tình nhưng thực ra đầy cố ý…

Ảnh minh họa

Bỗng dưng cảm thấy, một người phụ nữ, chưa có bức ảnh nào được chụp tự phía sau một cách vô tình… là một người phụ nữ chưa bao giờ thực sự được yêu, được chở che, được vuốt ve và được đối xử như một người phụ nữ đúng nghĩa. Phải vậy không?

Có lẽ tại mình, mình sống với cuộc đời, với người mình yêu quá vồn vã, quá hào phóng và quá nhiệt thành. Mình luôn vươn về họ như cái cây cần nhiều ánh mặt trời, mình luôn cười nụ cười quá rộng rãi… Mình luôn đi về phía họ chứ ít khi được bắt gặp tự phía sau lưng…

Và vì thế, trong máy tính cứ dầy lên những tệp ảnh cũ mòn với thời gian. Một nụ cười chưa bao giờ thay đổi… ánh mắt lấp lánh vui … cái kiểu posing nhìn đã biết tỏng sự cố ý chọn góc nào trông đường được một chút. Còn trong sâu thẳm vẫn thấy thiếu thốn gì đâu một bức ảnh được người mình yêu chụp một cách vô tình tự đằng sau.

Chỉ là để cho mình nhìn thấy mình, một giây phút lơ đễnh trong cuộc đời này. Một phút giây đang để tâm làm một việc gì đó quên hết thế giới xung quanh. Để mình biết người ấy đã nhìn mình như thế nào tự phía sau, khi mình không hề phòng thủ hay tấn công, khi mình hoàn toàn bị động.

Để mình biết tóc mình nhìn tự phía đằng sau, vai mình nhìn tự phía đằng sau, lưng mình… cái bóng của mình… tất cả những thứ từ mình toát ra tự phía đằng sau, khi không có nụ cười rạng ngời của mình khỏa lấp những thứ khác.

Đôi khi mình nghĩ, mình chưa bao giờ thực sự được yêu thật nhiều và che chở thật nhiều

Đôi khi mình nghĩ, rốt cục mình cứ đi tới, làm mọi việc, lấp rời mọi khoảng cách… vậy mà cuối cùng thực sự nếu mình ngã, sẽ chẳng có ai đỡ mình tự phía sau.

Và vì thế, hôm nay mình khóc khi nhìn ảnh bạn chụp… chụp một cô gái thật thanh thản đang ngắm gió trên chiếc ban công màu trắng. Bạn đặt tên là “she is enjoying the wind”. Mình khóc không phải vì buồn, mà vì vẫn có rất nhiều người con gái khác ngoài kia đang được yêu và mình thấy hạnh phúc cho họ.

Gạt nước mắt vì bỗng nghĩ tới chồng, rồi cứ đợi đến lúc chồng đọc được những dòng này, chồng sẽ ngẫn ra nghĩ “Trời! Đồ đàn bà, sao có thể nghĩ đến cả những chuyện như này?”

Người đàn ông của mình là như thế, trắng – đen, sáng – tối, lối đi như vầy như vầy. Người đàn ông của mình rạch ròi, ví như hỏi: Em thích đi nhậu với mấy thằng bạn anh hay đi chơi riêng? Mình bảo thế nào cũng được? Chàng hỏi: Chắc không? Mình nói: Chắc (mà trong lòng đâu có chắc) vậy là lát sau đã ngồi giữa một đám quần đùi áo phông zô zô liên hồi.

Thích phải nói, không thích cũng phải nói, đàn bà có cái ngôn ngữ nói không là có, nói có là không. Vô lý kỳ cục. Hơn thế lại nghĩ ra cả những giả thiết đầy tính phi lý trí đến nhường này.

Đôi khi chúng ta (phụ nữ) man rợ đến kỳ cục, bấu víu vào những cảm giác lạ lùng để cảm thấy đau khổ hay hạnh phúc… Ừ thì cứ cho rằng anh ấy sẽ lẩn mẩn với chiếc máy ảnh phim cũ kỹ, chụp mình những bức ảnh đẹp tuyệt vời từ phía trước lẫn phía sau, điều đó đâu có nghĩa đó là tình yêu?

Cô bạn gái nghe tôi kể về bức ảnh “she is enjoying the wind” cũng bật cười nói rằng, cũng chả ai chụp nàng từ phía sau, nhưng nàng chẳng lấy đấy làm buồn, nàng bảo, những anh yêu chân thành yêu rất thật thì thường im re, lừ lừ như xe điện.

Thế thì, dại gì không mặc một chiếc váy đẹp, chạy trước vài bước rồi quay lại bảo anh chàng xe điện: Anh chụp em một kiểu từ phía sau nhé, như thế này này!

Hạnh phúc là ở mình, đúng không?

Theo Lửa ấm

people like INLOOK.VN fanpage