Bạn đang ở đây

Mặt hồ xao động...

Bốn năm rồi mình mới nghe lại giọng nói của nhau qua điện thoại. Những kìm nén yêu thương, chôn giấu nhớ nhung được dịp tuôn tràn. Cả anh và em đều nhận ra mình đang thổ lộ với chính mình nhiều hơn là bắt kịp những câu thoại của người bên kia. Nếu thời gian quay ngược, chắc là chúng mình đã hạnh phúc rất nhiều khi nghe được lòng nhau…

 

mặt hồ xao động

Theo những dòng tâm sự, kỷ niệm ùa về như cơn mưa rào, không kịp cho em trốn chạy vào một mái hiên. Những giọt mưa vội vã, trong veo, in rõ hình ảnh anh bao năm về trước, đưa em lần hồi đi trong cơn mưa ký ức… Sài Gòn cũng như em, cô nàng đỏng đảnh, mưa nắng thất thường, nhớ nhung bất chợt. Để rồi khi tất cả qua đi, lòng lại vần lên một khúc cầu vồng, tiếc nuối…

Anh an ủi em, đó là định mệnh, là số phận, không gì thay đổi được, có muốn cũng chẳng thể vượt qua. Từng lời anh ngọt ngào mà đau đớn, làm chết đuối tâm hồn em bé nhỏ. Chúng ta từng giận hờn dù chưa tranh cãi, dù hiểu lòng mà chưa bày tỏ, dù yêu nhau mà cứ dửng dưng. Tình cảm của chúng ta âm thầm nhưng dậy sóng, nồng cháy bên trong. Nhưng anh đã không ngỏ lời, còn em không dám khẳng định mình, mải chơi trò cút bắt, rượt đuổi nhau. Tình cảm trong sáng chưa một dấu môi hôn, chỉ một lần nắm tay để rồi cảm giác là mãi mãi, là duy nhất, là tất cả trong anh và em.

Anh đã nhắc đến cái nắm tay ngày ấy, hỏi em còn nhớ hay không? Sao em không nhớ chứ, đó là giữa giờ làm việc, bàn tay em buốt giá vì lạnh…

Anh bảo, anh tiếc rằng đã buông tay em ra. Lỗi của anh là đã nắm rồi mà không giữ lại. Và chúng ta đã trôi xa, lạc mất nhau ngay giữa sự che giấu và kìm nén của mỗi người. Biết bao lần có cơ hội, biết bao nhiêu điều kiện đến với nhau, nhưng anh cứ cố tình trốn tránh nợ duyên, còn em cố tình trêu đùa số phận.

Bây giờ, em đã tìm được cuộc sống yên ổn bên gia đình, còn anh chuyển công tác về một nơi xa. Giữa chúng ta không chỉ là hai ngàn cây số cách xa và bốn năm không gặp. Thực tế nghiệt ngã đã không cho chúng mình con đường quay lại, dù không sao ngăn được chúng mình nhớ về nhau…

“Anh làm chim bói cá. Em làm ánh trăng ngà. Chỉ cách một mặt hồ. Mà muôn trùng chia xa”...

Trước khi tắt máy, anh đã thầm thì đọc cho em bốn câu thơ đó. Giọng nói ấm áp của anh nhỏ dần rồi mất hút, nhưng dư âm của nó lan mãi trong em, ngập chìm giữa một mặt hồ xao động… 

Theo PNO

people like INLOOK.VN fanpage