Bạn đang ở đây

Đôi khi em nhớ một vòng tay…

Đôi khi em lại nhớ một vòng ôm, một nụ hôn má, nhớ ánh mắt và cả cái xe đạp mà em hay ngồi sau lưng anh nữa. Đã hơn 2 năm trôi qua, đôi khi lòng em vẫn rất nhớ anh?
Thỉnh thoảng em lại buồn vu vơ nhớ về những chuyện ngày xưa của mình. Và cho dù thời gian đã vô tình mang anh đi xa đời em thì những hình ảnh và ký ức về anh cứ hiện về. Vì em vẫn không thể nào quên được cái ngày đầu tiên mình hẹn hò.
 
Bóng anh trong jeans đen và sơ mi trắng, trên chiếc xe mini đỏ mận đạp tiến gần về phía em đã ám ảnh em bao lâu rồi anh có biết không? Ngay cả nụ hôn tinh khiết đầu đời của em anh cũng vô tình lấy mất để em cho tới bây giờ đã hơn một lần tiếc nuối. Anh à, nếu ngày nào đó tình cờ gặp lại nhau, em dám chắc sẽ chạy lại bắt đền anh, đòi anh trả lại cái hôn đó cho mình đấy.
 
Em không hiểu sao anh lại nói lời chia tay với em? Vì em là một cô bé ngốc nghếch, không hiểu chuyện, hay nhõng nhẽo,…hay vì tim anh đã trót mang một bóng hình khác như lời anh nói: “Em à, anh có người khác rồi và người đó không phải là em!”.
 
Anh có biết trái tim em đã đau vô vàn khi anh thốt nên những lời đó. Yêu anh, trong suốt một thời gian không phải quá ngắn, nhưng cũng đủ để an ủi một tâm hồn, nhưng bao nhiêu nước mắt và nỗi buồn anh đã mang lại cho em, anh có nhớ? Anh vô tình tới mức 20/10 không tặng em dù chỉ một món quà giản dị như chiếc kẹp bím để em cài lên mái tóc và rồi sau đó vài ngày, anh buông đôi bàn tay anh ra khỏi đời em.
 
Có lẽ em đã sai, sai rất nhiều khi đồng ý nhận lời yêu anh. Tại sao em lại vô tư gật đầu một người thật đơn giản chỉ qua những dòng tin nhắn và khi giữa chúng ta có cả những khoảng cách của không gian, thời gian và tâm hồn.
 
Tại sao em lại quá vội vàng khi đến với anh cho dù không hiểu quá nhiều về anh, không biết anh là người như thế nào? Để rồi giờ đây bao lần trái tim em tự hỏi: Có giây phút nào anh từng yêu và nghĩ cho em không? Và em vẫn không thể nào trả lời được. Em không hiểu anh, cũng không hiểu chính bản thân mình.
 
 
Mọi sự đến và đi tình cờ có những lúc ta không trở tay kịp, nhưng vẫn phải chấp nhận. Như em đã chấp nhận một sự thật rằng mình đã mất anh và từ nay tới cuối đời, chắc sẽ không bao giờ quay lại được nữa. Như em đã tự an ủi mình rằng, ừ thì anh bỏ em, để em biết anh xấu và tàn nhẫn tới mức nào, và anh chia tay em, để không còn những đón đưa, hẹn hò, để em không còn phải ngóng trông, hy vọng, đếm lịch từng ngày mong chờ gặp anh như ngày xưa nữa. Cảm giác đó, tuy hụt hẫng và rất đau, nhưng em đã vượt qua được.
 
Không có anh cuộc sống cuả em vẫn tươi đẹp và thậm chí còn ấm áp, hạnh phúc gấp trăm lần ngày xưa ở bên cạnh anh. Vì bên em bây giờ đã có một bàn tay khác. Đó là người em thật sự yêu và thấy vui vẻ, hạnh phúc khi bên cạnh – một người yêu em nhiều và nhiều hơn em từng yêu anh ngày trước. Anh à! Em tự hào và hãnh diện về người đó!
 
Anh biết không, khi buồn em vẫn hay nghĩ vẩn vơ. Đôi khi em lại nhớ một vòng ôm, một nụ hôn má, nhớ ánh mắt và cả cái xe đạp mà em hay ngồi sau lưng anh nữa…đôi khi anh vẫn hiện về trong những giấc mơ buồn em cố níu giữ nhưng khi tỉnh dậy anh lại chợt tan biến... Nhưng em không hề thấy buồn thật nhiều như ngày xưa, cũng không hề cảm thấy hận anh, giận anh một chút nào.
 
Và em biết em sẽ không thắc mắc là có giây phút nào anh từng yêu em không nữa? Vì điều đó bây giờ cũng chẳng có ý nghĩa gì khi em và anh đã mỗi người một con đường. Thôi thì cứ để quá khứ nó ngủ yên, êm đềm như một giấc mơ đẹp. Thôi thì bao yêu thương ngày nào em dành cho anh và những gì anh dành cho em, em sẽ giữ lại như một kỷ niệm đầu đời.
 
Cảm ơn anh trong những năm tháng ấy đã ở bên em, cho em những yêu dấu của một thời mộng mơ tuổi 17!
Theo VNN
people like INLOOK.VN fanpage